Lịch sử và chính quyền Lãnh thổ Michigan

Những nhà thám hiểm châu Âu xưa nhất từng đặt chân đến Michigan đã xem nó gần như là một địa điểm để kiểm soát việc mua bán da thú. Các lực lượng quân sự nhỏ, các nhóm truyền giáo Jesuit cho các bộ lạc người bản địa Mỹ và các khu định cư hẻo lánh của các thợ đánh bẫy thú và thương buôn là những người dân cư ngụ tại khu vực mà sau đó trở thành Lãnh thổ Michigan.

Chính quyền xa xưa tại Michigan

Sau khi người châu Âu đến đây, khu vực này đầu tiên nằm dưới sự kiểm soát của người Pháp và sau đó là người Anh. Nhóm truyền giáo Jesuit đầu tiên vào năm 1668 tại Sault Saint Marie đã cho thiết lập các trạm truyền giáo xa hơn tại St. Ignace và Detroit. Khi khu vực này là một phần đất của Tân Pháp, khu vực thượng Ngũ Đại Hồ trước hết đã được cai quản từ Michilimackinac, sau đó là Detroit. Đây thực sự là một chế độ quân sự dưới quyền của toàn quyền ở Québec. Vai trò của chính quyền quân sự là cung cấp nhu yếu cho các nhà buôn bán da thú và ngăn cản việc định cư tại khu vực này. Sau khi người Pháp đầu hàng tại Montreal vào năm 1760, quân Anh dưới quyền của Robert Rogers chiếm đóng Detroit và các trạm phụ thuộc của nó. Năm 1763, Cuộc nổi dậy Pontiac đã làm cho quân trại Michilimackinac rơi vào tay các bộ lạc miền bắc và quân trại Detroit bị bao vây một thời gian dài. Cuộc bao vây bị giải tỏa năm 1764, và khu vực này được phó thống đốc người Anh có bản doanh tại Detroit cai quản không lâu ngay sau đó.

Đạo luật Quebec năm 1774 nên Michigan và khu vực ngày nay là Tây Ontario được cai quản trong suốt cuộc Cách mạng Mỹ. Trong những năm sau đó, Michigan cùng với Địa khu Hesse (được tổ chức năm 1784) là một phần của Tỉnh Quebec. Tỉnh Quebec được chia thành Hạ Canada (ngày nay là tỉnh Quebec) và Thượng Canada (nay là Ontario) năm 1791, và các địa khu của Thượng Canada được đổi tên năm sau đó với khu vực Detroit được đặt tên là Địa khu Tây.

Sau Chiến tranh Cách mạng Mỹ, một số tiểu bang đã tranh nhau tuyên bố chủ quyền đối với vùng đất này. Năm 1779, Virginia thành lập Quận Illinois với ranh giới bao trùm toàn bộ phần đất nằm ở phía đông sông Mississippi, phía bắc sông Ohio và phía tây Dãy núi Appalachia. New York, Connecticut, và Massachusetts cũng tuyên bố chủ quyền các phần đất mà ngày sau này trở thành Lãnh thổ Michigan. Tuy nhiên tất cả đều có ít khả năng thực thi tuyên bố chủ quyền của họ vì người Anh kiểm soát khu vực Ngũ Đại Hồ và sự thù nghịch của người bản địa Mỹ.

Tuy Hiệp định Paris năm 1783 cho phép Hoa Kỳ tuyên bố chủ quyền đối với khu vực mà ngày nay là Michigan nhưng chính sách của người Anh là nắm lại Detroit và các khu vực phụ thuộc của nó bằng mọi giá. Năm 1784, Baron von Steuben được Quốc hội Hợp bang phái đi Canada để thương thuyết về vấn đề Detroit và Ngũ Đại Hồ nhưng phó thống đốc Frederick Haldimand từ chối cấp thông hành, và các cuộc thương thuyết bị sụp đổ trước khi chúng bắt đầu.

Virginia rút bỏ tuyên bố chủ quyền đối với các khu vực nằm ở phía bắc và phía tây sông Ohio, có hiệu lực vào ngày 1 tháng 3 năm 1784. Đây là sự kiện trùng hợp vì đó là ngày Ủy ban Quốc hội Hợp bang, do Thomas Jefferson làm chủ tọa từ tháng 10 năm trước, báo cáo về những gì tìm thấy đối với các khu vực đất phía tây. Những lời đề nghị của Jefferson trở thành căn bản cho Sắc lệnh 1784 nhằm thiết lập các tiểu bang mới có quyền ngang bằng với các tiểu bang sáng lập tại lãnh thổ này. Sắc lệnh còn nói rằng các tiểu bang này sẽ mãi mãi là một phần của Hoa Kỳ và chính quyền của chúng sẽ là chính thể cộng hòa. Sắc lệnh Đất đai 1785 đi xa hơn qua việc thiết lập ra một tiến trình để mua bán đất trong lãnh thổ mới nhưng sông Ohio vẫn là một ranh giới có hiệu lực giữa Hoa Kỳ và các bộ lạc miền bắc trong vài năm nữa.

Các tiểu bang khác có tuyên bố chủ quyền tại Tây Bắc dần dần theo gương của Virginia. Năm 1787, Quốc hội Lục địa thông qua Sắc lệnh Tây Bắc để thành lập Lãnh thổ Tây Bắc.[1] Khu định cư đầu tiên dưới Sắc lệnh Tây Bắc là tại Marietta vào năm 1788.

Vùng đất mà sau đó trở thành Lãnh thổ Michigan ban đầu là lãnh thổ chưa tổ chức và nằm dưới quyền cai trị của người Anh cho đến năm 1796. Quận Knox được thành lập ngày 20 tháng 6 năm 1790 với các ranh giới bao trùm phân nửa phía tây của Bán đảo Hạ Michigan và gần như một phần ba nằm giữa của Bán đảo Thượng Michigan. Năm 1792, ranh giới của Quận Hamilton được kéo dài bao trùm phần phía đông của Michigan, không tính phần nằm trong Quận Knox.

Tuyên bố chủ quyền của người Mỹ đối với vùng đất Michigan coi như tuyệt vọng vì người Anh từ chối di tản khỏi các quân trại tại Detroit, Mackinac và các nơi khác. Người Anh ủng hộ ngấm ngần cho các bộ lạc Tây Bắc trong thời gian Chiến tranh Bản địa Tây Bắc là vì họ muốn giữ Detroit lọt khỏi tầm tay của người Mỹ. Tuy nhiên vị thế của người Anh và đồng minh của họ tại Tây Bắc lung lay sau Hiệp định JayTrận Fallen Timbers năm 1794. Sau các cuộc thương thuyết, người Anh di tản khỏi Detroit ngày 11 tháng 7 năm 1796. Hoa Kỳ cuối cùng cũng thiết lập được sự hiện diện của mình tại Michigan.

Những bước đầu thiết lập nền cai trị của Mỹ

Qua tuyên ngôn của quyền thống đốc và đồng thời là trưởng lãnh thổ vụ Winthrop Sargent, Quận Wayne đầu tiên được thành lập vào ngày 15 tháng 8 năm 1796 từ hai quận Knox và Hamilton, và bao trùm phần lớn khu vực mà sau này trở thành Lãnh thổ Michigan cũng như các phần đất mà ngày nay là tiểu bang Ohio và tiểu bang Indiana.

Năm 1800, phân nửa phía tây Bán đảo Hạ và phần lớn Bán đảo Thượng được nhập vào Lãnh thổ Indiana khi lãnh thổ này được thành lập tách biệt khỏi Lãnh thổ Tây Bắc. Quận Wayne vì thế bị thu nhỏ, còn lại chỉ hai bán đảo, và tiếp tục nằm dưới chính quyền Lãnh thổ Tây Bắc. Quận St. Clair, một quận khác của Lãnh thổ Indiana, cũng được mở rộng vào thời điểm này, bao gồm phần phía tây của Bán đảo Thượng và một dải đất nhỏ của Bán đảo Hạ nằm dọc theo bờ hồ Michigan.

Khi Ohio được phép trở thành tiểu bang vào đầu năm 1803, phân nửa phía tây của Michigan được nhập vào Lãnh thổ Indiana. Một trong những đạo luật đầu tiên thời đó của chính quyền Indiana dưới quyền của thống đốc William Henry Harrison là tái tổ chức Quận Wayne theo luật Indiana qua việc đưa thêm đất từ hai quận Knox và St. Clair vào Quận Wayne. Quận đầu tiên của Michigan bao trùm tất cả Bán đảo Hạ và phần lớn Bán đảo Thượng cũng như các phần đất có lưu vực là Hồ Michigan của các tiểu bang ngày nay là Illinois, Indiana, và Wisconsin.

Trong nhiều khía cạnh, sự thay đổi từ chính quyền Lãnh thổ Tây Bắc sang chính quyền Lãnh thổ Indiana có chút ít ảnh hưởng đối với các công việc điều hành có giới hạn của Quận Wayne. Tuy nhiên việc tiếp vận của chính quyền gặp trở ngại vì thư từ đi giữa Detroit và thủ phủ tại Vincennes phải bị đổi đường tại một điểm qua ngã Warren[2] nằm trong đông bắc Ohio. Yếu tố quyết định có lẽ đã xảy ra khi thống đốc Harrison kêu gọi một cuộc bầu cử vào ngày 11 tháng 9 năm 1804,[3] nhằm quyết định liệu Lãnh thổ Indiana (vào thời điểm đó có trách nhiệm không chỉ các khu định cư tại Michigan, Wisconsin và Illinois mà còn có cả Địa khu Louisiana vừa mới thu được) có nên tiếp tục hướng đến giai đoạn hai của chính quyền lãnh thổ. Tuy nhiên lời kêu gọi bầu cử đã không đến được Detroit cho đến khi ngày bầu cử đã qua,[4] và những người định cư Michigan đã thỉnh cầu Quốc hội Hoa Kỳ vào tháng 12 năm 1804 cho phép Quận Wayne được tách ra thành một lãnh thổ độc lập.[2]

Tổ chức

Từ năm 1805–1818, ranh giới phía tây là một đường vẽ đi qua Hồ Michigan.

Lãnh thổ Michigan được thành lập theo một đạo luật của Quốc hội Hoa Kỳ vào ngày 1 tháng 1 năm 1805 và có hiệu lực vào ngày 30 tháng 6 năm đó.[5] Đạo luật xác định lãnh thổ này là "tất cả phần đất thuộc Lãnh thổ Indiana nằm ở phía bắc một đường vạch được vẽ về phía đông từ khúc cong về phía nam của Hồ Michigan cho đến khi nó giao cắt với Hồ Erie, và ở phía đông của một đường vạch được vẽ từ khúc cong về phía nam như đã nói đi qua điểm giữa của hồ vừa nói đến điểm cực bắc của hồ, và từ đó đi về phía bắc đến biên giới phía bắc của Hoa Kỳ". Có một biển dấu lịch sử được đặt trong một công viên bên đường, cách Naubinway khoảng ba dặm Anh về phía đông, ở tọa độ 46°05′50″B 85°23′51″T / 46,09722°B 85,3975°T / 46.09722; -85.39750,[6] lưu dấu điểm cận bắc nhất của Hồ Michigan. Điểm này nằm cách công viên khoảng 1 dặm Anh về phía tây.[7]

Thống đốc đầu tiên của lãnh thổ, William Hull bỏ Quận Wayne và thành lập các địa khu mới nhưng chỉ tồn tại ngắn hạn. Lewis Cass trở thành thống đốc năm 1813 và lập tức quay ngược các công việc của Hull và tái lập Quận Wayne lần thứ ba, bao gồm tất cả đất đai trong Lãnh thổ Michigan mà trước đó từng được người bản địa Mỹ nhượng lại theo Hiệp định Detroit.

Trong thời Chiến tranh 1812, sau khi tướng Isaac Brock chiếm được Detroit vào ngày 16 tháng 8 năm 1812, Lãnh thổ Michigan ít nhất về mặt chính danh là một phần của tỉnh Thượng Canada. Ngày 24 tháng 8, đại tá Henry Proctor tuyên bố tiếp tục duy trì chính quyền dân sự theo luật hiện hành với Proctor làm quyền thống đốc và thẩm phán trưởng Augustus B. Woodward làm quyền trưởng lãnh thổ vụ. Ngày 4 tháng 2 năm 1813, Proctor đình chỉ chính quyền dân sự và áp đặt thiết quân luật.

Giữa năm 1818 và 1833, Illinois và Indiana trở thành hai tiểu bang và phần đất chưa tổ chức của hai lãnh thổ này cộng với một số khác được nhập vào Lãnh thổ Michigan.

Khi Indiana (1816) và Illinois (1818) gia nhập liên bang để trở thành hai tiểu bang thì phần đất còn lại của chúng được nhập vào Lãnh thổ Michigan. Một khu vực bằng 30 cũng được chuyển từ Lãnh thổ Michigan sang cho Indiana để giúp cho tiểu bang này có lối vào Hồ Michigan. Chẳng bao lâu sau đó, chính phủ liên bang bắt đầu ký kết các hiệp định với các bộ lạc người bản địa Mỹ và thu tóm đất đai của họ.

Năm 1824, Lãnh thổ Michigan chuyển dần sang cấp độ hai về địa vị lãnh thổ, và quyền lực của chính quyền được chuyển từ tay thống đốc và một số thẩm phán sang cho người dân. Dân chúng bầu 18 đại biểu vào Hội đồng Lập pháp trong đó 9 đại biểu được tổng thống Hoa Kỳ chấp nhận. Hội đồng bắt đầu nhóm họp phiên đầu tiên vào ngày 7 tháng 6 năm 1824. Hội đồng này được mở rộng từ 9 lên 13 thành viên vào năm 1825 (13 người được tổng thống Hoa Kỳ chấp thuận trong số 26 người được dân chúng bầu).

Kênh đào Erie thông thuyền năm 1825, cho phép người định cư đi từ Tân Anh và New York để đến Michigan bằng đường thủy qua ngã AlbanyBuffalo.

Giữ năm 1833 và 1836, tất cả các phần đất còn lại của cựu Lãnh thổ Tây Bắc đều trở thành một phần của Lãnh thổ Michigan cùng với nhiều phần đất của Cấu địa Louisiana.

Năm 1834, tất cả đất đai thuộc Cấu địa Louisiana mà chưa được phân chia và nằm về phía đông sông Missouri (những vùng đất hiện nay là Nam và Bắc Dakotas, Iowa và phân nửa phía tây của Minnesota) được nhập vào Lãnh thổ Michigan. Như vậy đến thời điểm này, Lãnh thổ Michigan bao gồm những phần đất mà hiện nay là các tiểu bang Michigan, Wisconsin, Iowa, Minnesota và một phần lớn của hai tiểu bang Nam và Bắc Dakotas.

Dải đất Toledo, không có trên các bản đồ nằm bên phải, từng là một vấn đề gây tranh chấp trong chiều dài lịch sử của Lãnh thổ MichiganMichigan trở thành một tiểu bang của Hoa Kỳ khi nó đồng ý về các ranh giới mà Quốc hội Hoa Kỳ ấn định. Nó phải từ bỏ chủ quyền đối với Dải đất Toledo và nhận phần đất phía tây của Bán đảo Thượng.

Trong khi đó vào năm 1835, Chiến tranh Toledo xảy ra giữa Michigan và Ohio vì Lãnh thổ Michigan muốn giữ Dải đất Toledo đang tranh chấp. Cuối dùng Michigan chịu từ bỏ Dải đất Toledo để đổi lấy phần phía tây của Bán đảo Thượng Michigan.

Chế độ nô lệ bị cấm trong lãnh thổ chiếu theo Sắc lệnh Tây Bắc nhưng người Anh và các cư dân Pháp được phép giữ nô lệ mà họ đã sở hữu vào lúc lãnh thổ trở thành vùng đất có tổ chức chính quyền. Hồ sơ điều tra dân số cho thấy số người nô lệ trong lãnh thổ là 24 vào năm 1810[8] và 32 vào năm 1830.[9]

Michigan bị co nhỏ lại vào năm 1836 khi Lãnh thổ Wisconsin được thành lập. Lãnh thổ Wisconsin được thành lập vào năm 1836 với đường ranh giới hiện tại trên Bán đảo Thượng.

Ngày 3 tháng 7 năm 1836, để chuẩn bị cho Michigan thành tiểu bang, Lãnh thổ Wisconsin được tổ chức tách ra từ Lãnh thổ Michigan. Lãnh thổ mới này bao trùm các tiểu bang hiện nay là Wisconsin, Minnesota, Iowa và phần phía đông của Nam và Bắc Dakota. Michigan trở thành một tiểu bang Hoa Kỳ vào ngày 26 tháng 1 năm 1837, và bao gồm Bán đảo Thượng kéo dài về phía tây đến sông Montreal. Đây là một phần trong giải pháp chấm dứt cuộc xung đột về Dải đất Toledo, từng khiến cho Michigan bị Quốc hội Hoa Kỳ trì hoãn cho phép trở thành tiểu bang trong vài năm. Detroit vẫn là thủ phủ cho đến ngày 17 tháng 3 năm 1847 khi Lansing được chọn thay thế. Dân số của Michigan vào thời điểm trở thành tiểu bang được ước tính có khoảng 200.000, khá xa ngưỡng bắt buộc 60.000 tối thiểu để trở thành tiểu bang như được ghi trong Sắc lệnh Tây Bắc.